TÁC PHẨM GỬI THAM GIA TUYỂN TẬP “XỨ ĐOÀI - THƠ" IV
-- Ngày cập nhật:3/6/2012
Có một dòng sông rất xinh/ Nguồn như từ khúc trữ tình chảy ra/ Nắng trai tráng, gió đàn bà/ Nước thì thăm thẳm như là đang yêu

Tác giả PHƯƠNG THẢO
Sinh năm 1959
Phó Viện trưởng Viện VSATTP
Thành viên Quỹ Hỗ trợ Văn chương & Cuộc sống
Ru em mây trắng Ba Vì
Bạt ngàn trúc xanh lấp loáng
Quanh co mây vờn uốn lượn
Âm u rừng già thấp thoáng
Trắng xoá mịt mù khói sương...
Nõn nà xuân nụ dâng hương
Tơ non lá cành hây hẩy
Sắc màu cựa mình thức dậy
Lung linh đốm nắng rơi đầy
Mờ mờ chìm khuất chân mây
Lãng đãng hương say mộng ảo
Thấp thoáng bàn tay ai vẫy
Dáng tiên ẩn hiện nơi nao ?
Dập dìu trời thấp núi cao
Ngẩn ngơ lưng trời tiên trắng
Hổn hển sương giăng hơi thở
Bồng lai áo lụa thiên thanh…
Ru em bồng bềnh mây nắng
Tản Viên non nước xanh xanh
Tiên Sa mặt hồ yên lặng
Núi nghiêng bóng nước trong lành.
(Trên đỉnh Ba Vì Xuân 2012)
Nơi rừng thiêng mây trắng
I/
Một ngày xuân
Đắm say với mây trắng Ba Vì
Niềm vui vẫy gọi ta
Là những khu rừng già bí ẩn
Xanh ngút ngàn cây lá
Nở trắng hoa…
Chon Von
Đường lên Tản Viên xanh
Hồ Tiên Sa soi bóng nước mây trời.
Nơi dăng dăng những mây ngàn bóng nõn
Những búp non
Chồi xuân đang cựa quậy
Căng tròn …
Đường lên non
Đến với rừng
Tròn căng bầu ngực đồi
Dáng cao vời ngọn núi
Mờ mờ xa mây bay bay hư ảo
Thung lũng ai gùi
Biển trắng mây rơi?
Hoa vải thơm với cánh nhãn rơi đầy
Dâng dâng sức sống mùa xuân chàng trai dang tay vẫy
Vạn vật xanh màu lá, run run những non tơ mới lạ
Hoa cỏ dịu dàng hương thơm ngát cánh tay
Có chút gì say say như mùi vị với nồng nàn ẩm ướt
Khi gió lay cành dâng nhựa lên hăng hắc trong tóc bết tiết xuân
Bướm lượn vòng đùa rỡn cùng ong
Quấn quýt khúc ca reo những hớn hở ân cần
Hương tình ái…
Uốn lượn quanh co những lùm hoa dại nở
Sắc tím hồng bên trắng nâu rực rỡ
Mơn man khúc xuân thì
Bên ta mùa xuân đang thì thầm hơi thở
Vẫy gọi
Bước chân đi…
II/
Trong đêm đen
Rừng ngủ dài mỏi mệt sau giấc mơ của mùa đông lạnh giá
Đường lên Đền
Đã bừng dậy một dáng xuân vội vã
Sau những ngày giá rét với mưa dông nắng đổ
Những đớn đau của rừng được cơn mưa gột rửa
Sáng giấc mơ …
Sau nhọc nhằn của cành khô lá úa
Sau những cái chết vùi của lũ ong bướm với côn trùng
Sau sự huỷ diệt của môi trường
Với ngàn vạn những thứ mông lung
Với muôn vàn sinh linh tàn héo
Với bao khổ đau và những bão dông
Sự hồi sinh
Sự yên bình
Những lung linh
Những gột rửa
Những tâm tình
Đang lột xác bay lên…
Những lá cây non
Những nhành hoa lạ
Những lảng bảng mây
Những sương trắng xoá
Những giấc mơ đủ đầy
Đang nhìn xuân ngất ngây
Đang chuyển mình hối hả
Đang dâng hiến từng ngày
Đang đớn đau vật vã
Trong cõi đời tái sinh…
III/
Chúng ta những người bạn hiền tay nắm tay
Cùng mong đợi những niềm vui mới
Những đam mê bỏng cháy
Những mơ ước trong đời
Những khao khát
Đầy vơi..
Thi nhân
Tìm giá trị và ý nghĩa cuộc đời qua dằng dặc những tháng ngày
Nỗi khổ đau vất vả
Và những trầm luân
Trong ta bao khát vọng
Miền văn chương và mạch nguồn thi ca tuôn chảy
Cất cánh bay…
Ta đến với nhau những giấc mơ bay bổng
Khát vọng trào dâng xây ước mơ hạnh phúc cho đời
Gieo hạt mầm vàng trên cánh đồng vời vợi
Bên người
Ngan ngát những mùa vàng thơ rơi…
Dẫu cho những khoảng cách của không gian
Bao tâm hồn thấy gần gũi nhau hơn
Dẫu cho những cách xa của mái tóc trắng màu thời gian
Không ngăn nổi những trái tim nhiệt huyết
Dâng tràn…
IV/
Em bâng khuâng lưng núi
Anh giang tay lưng đèo
Mây lượn vòm tay áo
Nắng nhảy nhót trong veo
Khát khao những mùa về
Xuân vội vã đi theo …
Nơi rừng già nở hoa
Cây mùa xuân vẫy gọi
Ba Vì, Tản Viên xanh, mây bốn mùa quấn quýt hiền hoà
Hồ Tiên Sa nơi khởi đầu cho ước mơ mong đợi
Bồng bềnh tóc mây bay soi bóng
Những nàng tiên mong manh xiêm áo cuốn lưng trời
Đắm say trông ngóng
Nơi rạng rỡ những nụ cười và ánh mắt
Long lanh…
Mùa thi ca
Trong vắt mặt hồ xanh
Núi Tản Viên
Vươn mình vững chãi
Nghiêng nghiêng in bóng nước yên lành
Nơi cuối trời có những nàng mây trắng
Vờn quanh…
Làng Chùa một ngày xuân.
Em về thăm
Nơi có dòng sông Đáy
Dải lụa mềm uốn lượn
Bến trăng…
Ngày xuân
Đường về làng
Cỏ nở sáng bờ đê
Thơ chao lượn chú bướm vàng mải miết
Say mê.
Cánh đồng quê
Phấp phới tơ non
Lúa xuân dậy thì dịu dàng hây hẩy
Đong đưa mái tóc xanh
Tay vẫy…
Hoa cỏ may reo cười thấp thoáng
Vội vàng đuổi theo những gót chân rơi
Rộn ràng
Mưa bay bay
Khách thơ lãng đãng say…
Làng Chùa
Câu thơ nở bung nỗi nhọc nhằn mộc mạc
Găm dày hoa cỏ may xao xác
Ngày mùa
Thơm ngát rạ non…
Sắc nhọn
Câu chữ ngồn ngộn thơm nồng nâu mùi đất
Như hạt mầm
Lột xác
Bay lên
Quê hương
Nơi những người nông dân
Hồn nhiên nụ cười, giản dị bước chân
Ấm nồng hơi thở
Xoa tay tiếp khách, nhạc réo điếu cày
Soải cánh nằm hong gió ngắm mây
Đàn vịt trắng
Béo tròn
Hây hây
Soi gương mặt nước hồ xanh màu hoang hoải
Đơn sơ đường làng,
Ngút ngàn bờ bãi
Đượm đà hương thơm hạt lúa củ khoai
Gọi ai về lễ mừng nhận giải
Mê say
Làng thơ
Bình dị một vùng quê
Nhịp điệu ngấm trong từng mạch nguồn nơi đồng thở
Châu thổ ai xuân về ẩm ướt
Mang hồn thơ bốn phương ta tìm lại giấc mơ …
Ươm trồng những câu thơ
Gieo hạt
Mùa ngũ cốc
Trên cánh đồng người
Bát ngát
Từng hạt/ Thơ rơi…
PHƯƠNG THẢO

Tác giả Phan Quế tên thật là Phan Văn Quế
Sinh ngày 14/12/1945 tại xã Hữu Bằng, huyện Thạch Thất, thành phố Hà Nội.
Tốt nghiệp Khoa Văn Sử, Trường Sư phạm 10+2 Thái Bình (1964-1966);
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam (1996);
Quê Đoài
Quê mình đằm đặm sỏi ong
Núi nghiêng một dải, trời trong một miền
Sắn đồi có lửa làm duyên
Suối sâu có thác thả niềm khát khao
Mây thì trắng, áo thì nâu
Đường lên non Tản lối vào gái trai
Một chiều mằn mặn duyên ai
Bàng xanh phố Nghệ ngả dài ngõ xưa
Quê mình sông Cái tằm tơ
Nủa Chợ canh cửi, Nủa Bừa cày sâu
Dù đi đâu cứ gặp nhau
Là nâng vạt nhớ nói câu non Đoài
Quê mình nằng nặng hai vai
Thương nhau trời rộng sông dài càng thương
Sỏi ong mà hoá mật đường
Yêu quê hương giữa quê hương một người...
Chúng sinh
Cứ tìm trong ta có tôi
Trong yêu có ghét trong người có nhau
Bây giờ sẽ có mai sau
Mai sau có giữa thẳm sâu ngọn nguồn
Có trong vui có trong buồn
Với trăm năm có dại khôn một đời
Chỉ mong, mong một chút thôi
Còn trên mặt đất đôi lời cỏ xanh
Chúng sinh lấy ước làm lành
Lấy mơ làm bạn để thành khát khao
Một đời bấc lụi dầu hao
Thoảng thôi cái cuộc chiêm bao kiếp người
Kẻ xuống đất, đứa lên trời
Cũng là cát bụi ở nơi mình nằm…
Nào ai buôn chục bán trăm
Vơi đầy xin một vầng rằm nghĩa nhân!
Cầm lòng
Cầm lòng câu hát dở dang
Bến đò ngang, bến đò ngang giã từ
Người về ôm lấy riêng tư
Thẳm thăm tăm cá hừ hư đoạn trường
Cầm lòng giữ lấy câu thương
Buộc vào dải yếm vô thường rủi may
Biết cầm tay để chia tay
Mà sao sóng dữ đò đầy vẫn đi
Một đời bao cuộc chia li
Bao duyên nợ với câu thề trói nhau
Chứa chan sợi tóc trên đầu
Chảy xuôi tận mãi đẩu đâu vẫn chờ
Cầm lòng trong cõi bơ vơ
Ríu ran này chút tằm tơ quê mùa
Chẳng yêu sao dám đạo bùa
Thì đành mượn áo nhà chùa mà tu
Cầm lòng nắng nhạt trăng lu
Rồi đan lấy lưới mà tù tình nhân!
Cái ngõ à ơ...
Ngọt ngào con uống dân ca
Từ câu lục bát mượt mà mẹ ru
Mềm mềm là lụa là tơ
Trong veo nước mạch, xanh lơ da trời
Mênh mông tận tít mù khơi
Sóng yêu biển đến trọn đời tiếng reo
Mảnh mai một sớm chim kêu
Ríu ran tiếng trẻ những chiều ổ rơm
Hoa huệ trắng, hương sen thơm
Đồng xanh hai vụ khói cơm thợ cày
Con thuyền với cánh buồm bay
Nẻo đường làng xóm ngày ngày gặp nhau
Cánh cò trắng tấm áo nâu
Trời cao trên đầu đất mật dưới chân
Bốn mùa là bốn mùa xuân
Lá ơi cây có mất phần xanh đâu
Người sinh tiếng khóc bắt đầu
Cũng sơ sinh tiếng đàn bầu mẹ rung
Sữa tươi con uống đôi dòng
Âm âm môi mẹ bế bồng tuổi thơ
Lớn từ cái ngõ à ơ
Để yêu yêu đến ngẩn ngơ cả đời...
Bến Hương
Ước gì có cánh chim bay
Để đem nỗi nhớ ken dầy không gian
Để buồn theo nỗi đa mang
Để thương như thể người đang đợi mình
Có một dòng sông rất xinh
Nguồn như từ khúc trữ tình chảy ra
Nắng trai tráng, gió đàn bà
Nước thì thăm thẳm như là đang yêu
Lên đồi mắt gặp thông reo
Xuống sông gặp mảnh trăng treo ngang đò
Thả neo ai đã hẹn hò
Mà thương nỗi bạn mà lo nỗi mình
Dở dang áo mão cung đình
Để cho năm tháng lênh đênh phận người
Chỉ một lần qua Huế thôi
Mà sao thương thế nụ cười người dưng
Còn câu ca nữa, xin đừng
Nhè nhẹ thôi mỗi lần dừng bến Hương!
Phan Quế
In tin
Lên đầu tin
Phản hồi bài viết:
Danh sách Phản hồi: